Kính bạch Thầy,
Một hơi thở cách đôi bờ thế giới
Thầy đi rồi con ở có vui chi
Mấy ngàn năm nghe suối nghiệp thầm thì
Chợt một sớm mộng vô thường tan vỡ
Những tưởng
Duyên hạnh ngộ đến đây đà chấm dứt
Tình thầy trò cắt đứt chuyện xưa sau
Nào ngờ
Nếp áo cũ (vẫn) ra vào trong kí ức
Dáng hình xưa (vẫn) thủ thỉ lệ vô ngôn
Nhớ Thầy xưa
Gia đình tin sâu Phật pháp, chuyện trần thế hơn thua được mất, có rồi không như gió thoảng mây bay
Dòng dõi nhiều kiếp tu hành, nỗi phù sinh yêu ghét giận hờn, đến lại đi như nước chảy qua cầu
Đức khiêm cung mà làm bộ như chẳng khiêm cung, do tinh thần vô ngã dùi mài bao thế hệ, lắng nghe và học hỏi chẳng nề đứa trẻ lên ba
Hạnh chân thật mà chẳng ra vẻ chân thật, do ý thức nhân quả huân tập trong nhiều kiếp, nói năng và hành động chẳng rời xa thể tánh uyên nguyên
Học rộng hiểu sâu, trải bao phen dâu bể điêu linh, vết năm tháng không hằn lên vẻ mặt, do thấu rõ lý nhân duyên vạn cổ.
Nói ít làm nhiều, qua mấy nỗi truân chuyên, nét trẻ thơ vẫn ngời trong ánh mắt, bởi tùy duyên đón nhận những thương đau.
Những tưởng
Nếm trải vô thường
Hiểu rõ nhân duyên
Đường giải thoát thênh thang rộng mở
Quả tự tại hiện bày vô sanh
Nào hay
Nghiệp trần thế lớp sau đùa lớp trước, nợ thị phi vướng víu chí tu trì
Nhân giải thoát, chuyện nọ nối chuyện kia, việc huân tu còn gặp nhiều trắc trở
Chốn thiền đường, pháp thầy tổ người nối chí đi đâu
Nơi am thất, kẻ thiền sinh, chờ mãi bước phiêu bồng
Than ôi!
Sớm vương mang vào bước đường phụng sự
Cuộc tu hành đắp đổi những nhân duyên
Chọn thành tựu hay vui người thành tựu
Thiệt thòi chi ruộng phước vẫn còn nguyên.
Con còn nhớ
Một ngày trước lúc Thầy đi
Nét mực đỏ vẫn âm thầm trên trang vở học trò
Cho đến khi
Bất lực nhìn tứ đại tan rã trước thời gian
Thầy âm thầm khẽ khép một đôi tay
Ôi dấu hiệu của tâm thiền cao quý.
Trọn một đời cho tha nhân tứ chúng
Phút cuối cùng giành một chút riêng tư
Nhìn chùa chiền xây dựng vẫn ngổn ngang
Ban phiên dịch còn vắng người mong đợi
Vui thành tựu hay chấp nhận dở dang
Phút cuối cùng giữa vô thường tột độ
Con chợt thấy nét buông xả sáng ngời trong mắt huệ
Phút giây này thấm thía những dư vang….
Thầy cho con những điều chưa kịp hiểu
Bước thăng trầm phung phí những thâm ngôn
Thầy cho con những điều (con) không nói hết
Cứ âm thầm dẫn dắt bước thời gian
Thầy cho con những điều hơn con hiểu
Thầy cho con những điều con cần nhận
Nhân duyên này còn đòi hỏi chi thêm
Cho và nhận nhiều khi đời không hiểu
Những tương đồng tương chiếu những vô ngôn
Thôi thì
Dù vẫn biết vạn hữu đùa vui trong nghiệp thức
Tri ngộ này xin đốt nén tâm hương
Tiễn người đi qua cát bụi vô thường
Đường tương lai gởi trao người ở lại.
Huệ quang, 02-09-Kỷ Hợi
Kính dâng Thầy ngày lễ Tiểu Tường
Đệ tử, Thích Không Hạnh