"HƯƠNG GÂY MÙI NHỚ" bốn chữ này thoạt tiên chỉ là nửa phần của 1 trong 3254 câu thơ Đoạn trường tân thanh.
Rồi sau đó nhiều cuộc bể dâu đưa đẩy tới năm Đinh Mùi của hậu bán thế kỷ 20 (Tây lịch 1967), Vũ Hoàng Chương mới trộm phép thi hào Nguyễn Tố Như "lấy ra" làm một đầu đề ngâm vịnh, nhân dịp "xuân sắc mãn Sài đô"
Và đến hôm nay bốn chữ đó nghiễm nhiên trở thành nhan đề của một thi tập: HƯƠNG GÂY MÙI NHỚ của Đông Hồ Đại Ẩn Am.
Nếu bảo rằng văn chương cũng có "mệnh" như Đông Hồ tiên sinh thường nói, Vũ Hoàng Chương dám đoan chắc bốn chữ "Hương gây mùi nhớ" phải "hữu mệnh" rồi. Vì mùa xuân năm nay đang là khởi điểm cho "hương" tỏa khắp nơi "gây nhớ" dằng dặc trong lòng những ai yêu THƠ như yêu người đẹp.
Với Đông Hồ tiên sinh thì "hương" lại giắt "phấn" đi theo, mặc dầu am Tị Tần đã lìa rừng để trở thành am Đại-Ẩn:
Hương tan phấn nát
Phấn rụng hương rơi
Ngồi đây mà nhặt
Ngồi lại đây cùng nhặt phấn hương rơi
...................................................
(Trích dẫn trong bài "TRÔNG THEO..." của Vũ Hoàng Chương)