Đến bao giờ phai

Đến bao giờ phai

Kính bạch giác linh Sư Phụ!
Chúng con vẫn biết, việc sinh tử, đến đi của Người nơi cõi tạm này, chẳng qua chỉ là:
Vân du, tiện ghé Sa Bà,
Chùng chân mỏi gối, chừ ta trở về.
Luận chi giác, bàn chi mê,
Nhị biên trả lại, ta về thế thôi!
Vâng! 
Thế nên những giọt nước mắt này không phải dành cho Sư Phụ, mà là dành cho chúng con, những đứa học trò đã gắn bó cùng Sư Phụ hơn hai mươi năm qua, với những kỉ niệm vui buồn đầy ắp. Từ một Huệ Quang mái lá tường rêu, và giờ là một Huệ Quang lầu cao mái đúc, nhưng tình thân Mái Lá gắn kết chúng con với nơi này vẫn không hề đổi thay.
Mỗi tuần hai ngày chúng con tới Huệ Quang làm việc, sáng đến chiều về đều ghé vào phòng Sư Phụ, khi thì nói đùa vài câu để chọc Sư Phụ cười, khi thì lục tìm xem Sư Phụ có bánh trái gì cho phòng dịch chúng con không. Nhưng giữa thầy trò ngầm hiểu với nhau, chúng con chỉ mượn cớ, để ghé vào vấn an sức khỏe Sư Phụ mà thôi. 
Có những hôm Sư Phụ bận, không lên phòng dịch, nhưng nhìn sang chiếc ghế Người ngồi, chúng con vẫn không dám cười lớn, nói to.
Giờ đây, mỗi khi đi ngang qua tầng 1, có thể theo thói quen, chúng con lại tiến đến phòng Người, để rồi đôi chân kịp chững lại, vì còn ai đâu nữa để mà viếng mà thăm.
Cũng căn phòng Dịch Thuật này, cũng những bộ bàn ghế này, nhưng sao giờ lại trở nên mênh mông vắng lạnh, trong khi chỉ để trống có mỗi chỗ ngồi của Sư Phụ thôi mà?!
Sư Phụ ơi! Chúng con bối rối lắm, vì không biết rồi đây ai còn trụ lại, ai sẽ ra đi? Chúng con đau lòng lắm, vì bộ Bản Duyên mà Sư Phụ từng đặt hết tâm huyết vào, nay đã sắp ra đời, nhưng không còn Người để đặt những dòng chữ đầu tiên.
Lời nào rồi cũng cạn. Buồn nào rồi cũng phai. Nhưng hình ảnh Sư Phụ sẽ mãi mãi ngự trị trong tâm trí chúng con, những đứa học trò ngày ngày lặng lẽ bước theo dấu chân Người.
Có một bài thơ, con đã làm trong những ngày Sư Phụ chuyển bệnh nặng, không thể lên phòng dịch được nữa, giờ xin kính dâng lên giác linh Người.

ĐÀNH SAO
Lại một sáng, mây buồn giăng bến nước
Mưa bụi rơi, nhẹ ướt bước đăng trình
Ôm vai lạnh, khách nhìn quanh bến vắng
Tìm con đò, ông lái, nhánh sông xưa.
Ông lái đò ơi!
Xin đưa tôi trở về miền “Mái Lá”
Vùng ký ức xưa, chừ nhớ đến nao lòng.
A, Ông kia rồi!
Nhưng sao tay chèo lạc nhịp?
Sẽ gác mái chăng?
Ông nỡ bỏ bến chăng?
Nếu đã mệt, 
thôi thì, cứ tạm ngơi nghỉ nhé!
Bên đây sông, khách vẫn đợi bóng con đò.

Kính lạy, tiễn biệt Sư Phụ, một vị Thầy khả kính, một người Cha nghiêm từ của chúng con.

Huệ Trang

CHIA SẺ

Bài viết khác

Bài viết tiếp theoVề một kiệt tác của Hồ Hữu Tường

Tưởng niệm Ân Sư

Tưởng niệm Ân Sư

Tra cứu thư mục

Chọn thể loại:

Tặng sách - sách tặng

Tặng sách - sách tặng

Liên kết ngoài

Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài