Dòng sông đã trôi

Dòng sông đã trôi

Ông lái đò từ nay đà bỏ bến
Lữ khách buồn lạc lõng giữa bờ mê
Con thuyền nhỏ chòng chềnh neo bãi vắng
Khách sang sông không còn lối đi về.
Ông lái đò ơi! Lái đò ơi!...
Tiếng gọi bơ vơ giữa đất trời
Mây trắng ngừng trôi, chim thôi hót
Bến chiều quạnh quẽ khách chơi vơi…
Trước mắt lữ khách, một khoảng không mênh mang diệu vợi, bóng ông lái đò nhạt nhòa trong khói sương hoài cổ, khóe mắt chừ cay cay…
Bởi lẽ…
Sư phụ đi rồi! Trời đất vỡ tan, nắng phai nhạt trên hàng cây rủ lá! Mây trắng buồn rưng rức giọt tiễn đưa.
Sư phụ đi rồi! Trước mắt con quá nhiều xa lạ, đỏ mắt tìm còn được mấy người thân! 
Sư phụ đi rồi! Khó tìm người thay thế, con lầm lũi trở về giở lại dấu trang xưa! Giở miền ký ức, giở trang hoài niệm, trên bục giảng mái lá nghèo Thầy vẫn miệt mài vẽ từng con chữ. Bụi phấn vô tình nhuộm mái tóc pha sương. Những buổi sớm mai, những buổi xế chiều, Thầy thủng thỉnh giữa sân trường, nhìn học trò ê a câu chữ, thoảng nụ cười mãn nguyện trên môi.
Sư phụ ra đi! Một mình giữa phương trời xa lạ, bao nguyện lớn chưa thành, bao nỗi niềm dang dở, biết có gặp người tri âm tri kỉ chia sẻ chút niềm riêng? Những bài viết, những vần thơ, biết có ai để đọc?
Sư phụ ra đi! Con muôn ngàn nuối tiếc. Mái lá đơn sơ nặng nghĩa sư tư, ấm tình đệ huynh bên kênh nước đen giờ chỉ còn trong kỉ niệm, Huệ Quang sừng sững giữa đô thành tráng lệ chừ sao quá đỗi quạnh hiu! 
Sư phụ ra đi! Con ngàn lần mong Người ở lại, nhưng đối diện với vô thường, con bất lực gạt lệ tiễn Người đi, bao hụt hẫng chơi vơi, bao nỗi xót xa lòng.
Thôi thì!
Sư phụ hãy đi đi! Đừng tiếc chi trần gian này nữa. Những buồn vui chốn này chỉ làm chùn chân gã cùng tử, chỉ làm đường về bảo sở thêm mênh mang!

Thích Nữ Viên Lộc

CHIA SẺ

Bài viết khác

Bài viết tiếp theoVề một kiệt tác của Hồ Hữu Tường

Tưởng niệm Ân Sư

Tưởng niệm Ân Sư

Tra cứu thư mục

Chọn thể loại:

Tặng sách - sách tặng

Tặng sách - sách tặng

Liên kết ngoài

Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài