Than ôi !
Trông lên Huệ Quang : mây ám, sao mờ, hoa tàn, trăng khuyết
Ngoảnh nhìn trượng thất : Sách xếp, màn không, đèn tàn, bóng khuất.
Thế là :
Củi hết lửa tắt
Nghiệp lặng duyên không
Nhớ Giác linh xưa :
Đất Cao Lãnh, trần hoàn thác tích
Dòng họ Nguyễn , huyễn chất tùy duyên.
Chánh tín xuất gia, lìa xa cha mẹ, mượn gió mát trăng thanh làm bạn
Đồng chân nhập Đạo, cạo bỏ tóc xanh, lấy kinh vàng kệ ngọc làm thầy.
Rồi thì :
Long An ghi dấu xuất trần, từ bỏ lục trần bao hệ lụy
Kim Huê thọ lãnh Sa di, hành trì lục hợp lắm công phu.
Kìa Liên Hải, kìa Linh Sơn, một dạ thờ Thầy sớm hôm tu Tam học
Đây Ấn Quang, Đây Từ Hiếu, chuyên tâm theo bạn đêm ngày luyện Ngũ minh.
Khi Chi Lăng, khi Sào Nam, trau dồi kinh sử Đông Tây
Khi Sư phạm, khi Văn khoa, học tập văn chương kim cổ.
Tâm hoa bừng tỏ, Huệ Nghiêm đăng đàn thọ Cụ, từ đây là trưởng tử Như Lai
Trí tuệ sáng ngời, Huệ Quang lưu dấu lợi sinh, từ đấy làm Thiền gia long tượng
Đến khi :
Viện Vạn Hạnh, lời giảng ngân vang, nuôi dưỡng chân tâm bao thế hệ
Trường Cao Cấp, nét chữ thanh tao, đào tạo nhân tài mấy tháng năm.
Thành lập Trung tâm dịch thuật, kinh in trăm bộ, văn ngữ ưu du, dẫn dắt kẻ mê về bến giác
Biên soạn Huệ Quang từ điển, sách dịch vạn lời, ngôn từ mạch lạc, đề huề người học đến huyền vi.
Tế Điên mà lòng không điên, nội tự tại kinh lòng hằng đọc
Đồ Khùng mà thân chẳng khùng, ngoại trang nghiêm sự tướng mãi tu.
Xưa có Vô Trước, Thế Thân; huynh trước đệ sau xiển dương chánh pháp
Nay có Minh Cảnh, Huệ Hưng; em sau anh trước lợi lạc quần sanh.
Những tưởng :
Then chốt cửa Thiền, trên Phật điện vẫn ngân vang lời pháp nhũ
Ánh sao đêm tối, dưới Tổ đường vẫn vang mãi tiếng Phạm âm
Nào ngờ :
Năm Tuất giờ Mùi, nơi trượng thất Song Lâm hối ảnh, hàng môn đồ thọ lãnh di ngôn
Tháng chín ngày ba, chốn giảng đường chích lý Tây quy, chúng đệ tử tuyên dương Phật hiệu.
Chuông ngân ba cõi, khắp trần gian cung tiễn Thiền ông
Trống dậy bốn phương, cả Lạc cảnh đón chào Đại sĩ.
Thế là từ nay :
Huệ Quang mất đi bậc Tôn sư khả kính
Trung tâm mất đi vị Giám đốc uy nghiêm
Kính nguyện giác linh Ngài :
Như mây trắng bay về bỉ ngạn
Cho sương lam đọng lại Nê hoan.
Thích Giác Dũng