Huệ Quang còn mãi bước chân thầy

Huệ Quang còn mãi bước chân thầy

Đêm nay chủ nhật, trăng trung tuần hạ ngươn nhàn nhạt trên nền trời xanh thẳm, từng làn gió đêm vội vàng vương theo hơi lạnh đầu đông, khiến lòng người bồi hồi miên man bao nỗi nhớ về Huệ Quang năm nào…

… Nhớ Huệ Quang ngày nào sân trường xào xạc tiếng lá Sakê, nhớ mùi hương nhãn nhẹ nhàng thoang thoảng trong mỗi sáng ban mai đến lớp; nhớ những cây xoài trĩu quả đến mùa chín rụng đầy sân; nhớ dáng Thầy mỗi lần đi qua lớp học, thong dong ghé lại bên cội xoài, nhặt những quả non làm quà cho đám nữ học trò mới tập tành nghề dịch lại thích ăn chua; nhớ dáng Thầy hiền hòa, tỉ mỉ để dành từng quả lê-ki-ma đầu mùa thơm nức, tận tay đem qua lớp, phát cho mỗi đứa con một trái. Nhớ những bữa cơm trưa Huệ Quang đậm màu rau củ, nhớ lời kinh Thầy tụng thiết tha ‘muỗng một’ rồi lại ‘muỗng ba’… chúng sanh độ tận Phật-đà đồng lên. Và còn mãi trong mỗi chúng con những ngày Huệ Quang dạo chơi trong biển nước lúc mưa dầm, chiều chiều tiếng ễnh ương vang vọng giữa lòng thành phố vấn vương mùi cỏ dại.

Ngoài hiên đêm nay trời trở gió
Sương phủ dầy nhật ký Huệ Quang
Thầy đi vui gió mây ngàn
Con vương nỗi nhớ dịch trường Hán Nôm.

Hai mươi năm trường, trải qua biết bao tháng ngày gian lao vất vả, Thầy trò chắt chiu từng con chữ, san sẻ từng lời mỗi đoạn kinh văn ẩn ý. Từng bài kinh thấm đậm nghĩa tình, màu mực đỏ nhạt dần theo năm tháng.

Học trò dịch giỏi, Thầy cũng không lời khen tặng. Đứa dở văn chương nghèo từ ngữ, Thầy cũng chẳng hề chê. Cứ thế, Thầy lặng lẽ đếm dần từng khóa học đi qua.

Dẫu biết rằng nghề dịch kinh cao quý vì làm sáng tâm người trong từng lời Phật dạy, nhưng lại là nghề ‘đạm bạc’, mỗi khóa mở đầu đều có sỉ số rất đông, nhưng ngày qua ngày lại rụng dần như xoài non gặp gió. Song, Thầy vẫn nở nụ cười hiền, dõi bước chúng con trên con đò ‘dịch thuật’.

Hai mươi năm, trò đến rồi đi, Thầy vẫn bình dị với chiếc áo vải tám bạc màu xanh lá, vẫn âm thầm nuôi dưỡng ước mơ, xây dựng cơ đồ dịch thuật….

Và rồi hôm nay, cội cây Sakê năm xưa không còn nữa, mùi hương nhãn đã xa, học trò bây giờ không còn cơ hội giành nhau nhặt những quả xoài non rụng đầu mùa… Thay vào đó, những mảng tường vôi trắng xóa, những bậc thềm cao hướng vọng tương lai.

Ngày ngày nhìn Thầy lên xuống các dãy lầu, chúng con ai cũng thầm mong chư thiên gia hộ, Phật tử gần xa phát tâm giúp chùa đẩy nhanh tiến độ xây xong thang máy để Thầy lên xuống đỡ nhọc nhằn. Thế nhưng, ngày tháng ấy sắp đến gần thì Thầy đã dừng chân không bước nữa!!

Hôm nay, tuần Bách nhật của Thầy lại đúng vào dịp cuối năm, mọi người chuẩn bị mừng Xuân Kỷ Hợi, chúng con ngậm ngùi nhớ Thầy năm cũ, nhớ nụ cười hiền của Thầy khi trao cho mỗi đứa chúng con phong lì xì vào dịp Tất niên.

Năm trước, Thầy ngồi đó
Áo vàng bay trong gió
Năm này đã đi xa!
Dẫu biết đời là mộng
Vẫn mong còn trong mộng
Nghe lời huyễn ‘đỡ’ lòng
Nhẹ an đời ngũ trược.
Giờ đây con khát nước
Tìm đâu giọt cam lồ
Suối Từ nay đã cạn
Nguồn Bi đã ngăn bờ,
Bài kinh xưa dang dở
Bao giờ chấm trọn câu…
Xin gởi ánh trăng sầu
Bài thơ không đoạn kết
Giữa nghìn trùng cách biệt
Trân trọng kính dâng Thầy ….

Huệ Quang, 18 tháng 12 năm Mậu Tuất 2018

Thích Nữ Tắc Phú

CHIA SẺ

Bài viết khác

Bài viết tiếp theoVề một kiệt tác của Hồ Hữu Tường

Tưởng niệm Ân Sư

Tưởng niệm Ân Sư

Tra cứu thư mục

Chọn thể loại:

Tặng sách - sách tặng

Tặng sách - sách tặng

Liên kết ngoài

Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài
Liên kết ngoài